Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Tình cảm của tớ vẫn chưa từng một lần thay đổi




Cửa kính hiên nhà vẫn đang dần thấm ướt rồi kìa. Từng hạt, từng hạt vẫn rơi. Hình như nó đang mờ dần thì phải? Ôi! Mưa! Tại sao đang lúc đêm tối yên lặng thế này lại mưa cơ chứ? Tớ ghét mưa, mưa cứ khiến người khác phải buồn. Mưa rơi, lệ rơi, có lẽ chúng chẳng khác nhau là mấy. Cửa kính mờ vì mưa, còn mắt tớ thì cũng từng nhòa vì lệ.
Đã hơn nửa năm rồi, nửa năm từ lần cuối tớ gặp ấy. Ông trời cứ thích trêu ngươi người ta. Nửa năm mới để tớ được nhìn thấy ánh mắt ấy một lần. Thành ra nhớ thì vẫn nhớ mà quên cũng chẳng đành. Tớ lại viết cho ấy. Có lẽ ấy sẽ trách: “Viết gì mà viết lắm thế?”. Nhưng thương ấy, nhớ ấy, tớ làm gì được đây? Ngồi buồn, chỉ biết viết thôi. Tớ không phải là thằng con trai có cá tính mạnh mẽ. Tớ thừa nhận… Tại tớ, tại tớ không chịu chấp nhận những gì đang xảy ra, dù nó là hiện thực.
Lúc chờ đợi thì ấy chẳng đến. Khi tưởng chừng như đã mãi mãi ra đi, chẳng bao giờ gặp lại thì ấy lại xuất hiện. Không lẽ trời đất cũng có lần thương xót tớ ư? Ngày tớ gặp lại ấy. Trước đó tớ chẳng có linh cảm nào khác biệt, vẫn cứ buồn như mọi ngày bình thường khác. Thế rồi tớ thấy ấy, thấy bóng dáng thân quen, gương mặt xưa đã từng làm tớ nhung nhớ thật nhiều. Lúc đầu, tớ đã rất vui. Nhưng niềm vui ấy đã nhanh chóng bị chôn vùi. Tớ chẳng nói gì cả, không như những lần trước. Ai biết đâu người đầu tiên lên tiếng lại là ấy. Ấy hỏi, nhưng tớ cũng chẳng biết phải nói sao nữa, chỉ biết khẽ “Ừ” cho qua chuyện. Tớ quay mặt đi. Tớ nghĩ có như vậy mới giúp tớ không nhớ về vết đau cũ, về quá khứ, về người con gái đã từng làm tớ tan nát con tim, tới giờ vẫn chưa thể phai mờ. Thật ra thì tớ đang cố chốn tránh, không dám đối diện với sự thật là ấy đang ở đây, ở một không gian rất gần. Gặp ấy, tớ nên buồn hay nên vui?
Cứ ngỡ hôm nay sẽ trôi qua như thế này. Để rồi tớ sẽ phải tiếc nuối, tự tránh mình đã đánh rơi khoảnh khắc đẹp nhất, đánh mất cơ hội được gần ấy hơn bất cứ lúc nào. Vậy mà tớ đã không như thế. Chẳng hiểu tại sao đôi chân tớ đã bước, bước lại gần người mà tớ đã từng ngóng trông, đợi chờ.
“Mọi thứ vẫn ổn chứ?”, vẫn là câu mở đầu mà tớ dùng trong giao tiếp. Cũng phải, vì tớ có còn biết nói gì nữa đâu. Tớ thực sự chưa từng nghĩ rằng tớ sẽ có lần được gần ấy đến thế. Tim tớ đã nhói đau, không hiểu do hình ảnh ấy vẫn còn nguyên vẹn, vẫn vô tư ngày nào hay do những kí ức về ấy cứ liên tiếp hiện lên trong tâm trí tớ. Thế rồi chúng mình cũng đã trò chuyện, thật vui. Tớ đã cố không nhắc lại chuyện cũ. Bởi tớ muốn cho ấy thấy rằng dù không được ấy yêu, nhưng tớ vẫn luôn coi ấy là bạn, tình bạn của chúng mình sẽ vẫn được tiếp diễn, cho ấy thấy một điều là tớ vẫn rất cao thượng. Ấy biết không? Tớ lừa ấy đấy! Tại tớ vẫn còn yêu ấy. Vậy mà có muốn trốn tránh cũng chẳng được, ấy chợt nhắc tới bạn gái. Điều đó làm tớ cảm thấy chạnh lòng. Tớ biết ấy chỉ vô tình thôi. Nhưng nó lại lỡ đâm nhầm tim tớ rồi. Ấy kể ấy mới chia tay bạn trai. Lại một lần nữa, tớ nên buồn hay nên vui? Tại chính ngày trước, ấy bảo tớ đã không còn cơ hội nữa rồi. Ấy sẽ chẳng yêu ai. Vậy mà…
Cũng đã đến lúc ấy phải đi. Tớ lặng ngóng trông theo bước ấy tới khi khuất hẳn. Ấy đi rồi! Chắc là nửa năm sau tớ sẽ gặp lại ấy thôi. Tớ thừa nhận, tớ đã trốn tránh, đã không dám đối diện với sự thật, rằng “Tình cảm mà Tớ dành cho Ấy vẫn chưa từng một lần thay đổi.”
Ký bút
THIÊN MÃ BÌNH AN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét