Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Anh đã hết yêu em....

Anh đã hết yêu em

Dành tặng những ai đã yêu – đang yêu và sẽ yêu






Bạn thân mến!

Trong cuộc sống người ta thường nói Không có gì là không thể và tình yêu cũng không nằm ngoài quy luật đó. Ngày hôm qua ai đó yêu thương bạn sâu đậm, nhưng sẽ có một ngày người đó không còn yêu nữa. Hết yêu rồi phải làm sao đây?

Blog Radio mời bạn đến với những yêu thương – giận hờn và nhất là cảm giác hết yêu thương của ai đó và cách họ đối diện, xử sự với người yêu của mình trong tình huống đó.
  • Anh đã hết yêu em rồi!
Khi yêu em đừng nghĩ đến “vĩnh viễn” vì thực ra đời này kiếp này mọi thứ sớm đã an bài như thế rồi, em à!
Đừng bao giờ nói yêu nhau mãi mãi, cứ yêu nhau thật lòng, dành hết tình yêu ấy cho nhau là được rồi.
Một sáng sớm, khi anh tỉnh giấc, người anh nghĩ đến không phải là em, điều đầu tiên anh nghĩ không phải là những giây phút bên em, thì cũng đồng nghĩa là hình ảnh em đang xa dần trong tâm trí anh rồi đó, em à. Khi chào đón một ngày mới, khi nhìn thấy những tia nắng đầu tiên, tia nắng ấm bình minh làm anh nheo mắt và mỉm cười. Đó là khi anh nghĩ về cô bạn gái anh mới quen, về những điều thú vị của cô ấy, về cái cá tính độc đáo đã cuốn hút anh. Anh đang có một bóng hình khác....
Vì thế, em ơi, cho dù quá khứ anh đã rất yêu em nhưng bây giờ anh đang dần quên em. Khi em không còn là hình bóng trong trái tim anh, thì lòng anh sẽ không nhớ về em. Dù biết tình yêu em dành cho anh sâu đậm nhưng anh sẽ chọn cách vờ đi như không biết gì, anh quên...
Điện thoại... Ngày ấy và bây giờ đã khác nhau rồi em à...
Một ngày nắng ấm, ngồi ở Love Coffee, anh đang xóa bớt tin nhắn điện thoại, nhìn thấy những tin nhắn của em anh không ngần ngại chọn xóa thì khi đó anh đã đẩy được bóng hình em ra xa, anh đã hết yêu em rồi đó.
Một buổi mưa tầm tã, chạy trú những hạt mưa nặng trĩu, điện thoại anh réo lên bản nhạc chuông quen thuộc. Anh chọn một nơi trú tạm, móc điện thoại ra thấy tên em, anh sẽ đút điện thoại vào túi. Tiếp tục đứng trú mưa.
Một buổi tiệc đàn đúm với bạn bè, chuông điện thoại lại reo lên, anh thấy số em, im lặng, đó là lựa chọn của anh.
Rồi khi anh không thể nào không nhận cuộc gọi của em, thì anh sẽ trả lời em đại loại như "Bây giờ anh đang bận rồi, tối em gọi lại nhé, hoặc anh sẽ gọi cho em".
Em ơi, đừng hy vọng gì chuyện níu kéo tình yêu đã qua em à. Anh xin em đó, đừng bao giờ tin những lời anh nói trong điện thoại là thật. Anh chỉ cố tìm một lí do nào đó có vẻ hợp lí thôi, một lí do cho có mà thôi em à. Anh xin em đừng chờ đợi, đừng bao giờ tự lừa dối, huyễn hoặc mình. Nếu em tin vào lời anh nói thì em sẽ phải chờ đợi và sẽ không có một cái mốc cụ thể nào cho sự chờ đợi đó đâu..
Nếu như khi anh hết yêu em rồi... Mình gặp nhau thì sẽ ra sao???
Sau bao ngày dài chờ đợi, mòn mỏi, hy vọng, em nhận ra nhiều điều, chắc chắn em sẽ hỏi "Anh còn yêu em không?". Lúc đó anh chỉ biết im lặng, không trả lời. Anh muốn nói "Hết rồi em à!" Nhưng anh không nhẫn tâm và anh nghĩ rằng em đã có câu trả lời sau ngần ấy chuyện.
Em đừng rơi nước mắt trước mặt anh. Khi em đau ốm đừng bao giờ nói cho anh nghe. Anh sẽ chẳng dành cho em sự chú ý hay quan tâm nào đâu, có chăng chỉ là một chút đồng tình, và mong sự kiêu ngạo của em, đừng vứt bỏ đi những cái vốn có thuộc về sự kiêu ngạo ấy. Tuy nhiên rất nhiều người, đã vì tình yêu mất đi quá nhiều. Ngay cả dũng khí đứng dậy cũng không còn, kiêu ngạo ở đâu? Chỉ là cần phải nhớ, chỉ có người yêu mình, mới thực sự có thể tiếc thương cho em. Mà không phải là sự đồng tình một cách thờ ơ, thương hại.
Anh đã hết yêu em rồi!
Khi anh không yêu em, mong em đừng mất đi sự tự tin của bản thân. Bởi vì yêu một người, không phải người ấy giỏi giang, mà đó chỉ là một thứ cảm giác. Anh khiến em có cảm giác đó, vì em yêu anh. Giống như vậy, anh không yêu em, cũng không phải là do em không giỏi giang. Giỏi giang, không phải là lý do để yêu.
Khi người ta không yêu mình, mình nên cầu chúc cho người ấy được hạnh phúc. Có yêu rồi không nên có hận, oán hận rất xấu. Sao lại để thứ đẹp đẽ nhất trong cuộc sống trở thành kinh tởm? Cũng đừng cảm thấy bất bình. Anh đi tức là anh mất đi một người yêu anh, còn em mất đi một người không yêu em, nhưng thứ đạt được là một cuộc sống mới, một cơ hội yêu mới.
Trong tình yêu, xin em đừng nghĩ đến "vĩnh viễn". Yêu không có vĩnh viễn, nay em yêu anh sâu đậm, nhưng sẽ có một ngày em không còn yêu anh nữa. Anh chỉ là đến cái ngày ấy sớm hơn em một bước mà thôi. Khi anh không yêu em, mong em hãy giữ lấy một chút ký ức ấm áp, đừng để sự dịu dàng ấy chầm chậm héo tàn.
Khi anh không yêu em nữa, xin em hãy thở thật sâu, trên đường đời, trải đầy những nụ hoa yêu, luôn có một nụ hoa nào đó thuộc về em, đó không phải là an ủi. Mà là, đời này kiếp này sớm đã an bài như thế rồi, em à!

 
 
  •   Mãi xa nhau

Anh à!
Em không trách anh vì đã bỏ rơi em giữa chừng trên con đường mang tên tình yêu đâu anh ạ, vì anh là một kỷ niệm ngọt ngào của em. Em không trách và em cũng chẳng giận nữa. Có thể ai đó nói em hiền, nói em mau quên.
Chẳng ai biết được em, người có vẻ ngoài vô tư lắm, lại hằng đêm sau khi anh rời xa đã trằn trọc, đã cay đắng khi nhớ lại những sai lầm nhỏ nhặt lúc bên anh, điều có thể là lý do để anh rời xa em. Chẳng ai biết được đã có một khoảng thời gian, mỗi sáng thức dậy em chẳng hiểu thức dậy để làm gì, trời rất sáng và ấm áp nhưng con đường trước mắt mù mịt và u tối khi em không còn cảm nhận được sự đồng hành của anh. Chẳng ai biết được em đã tốn bao nhiêu thời gian khiến đường đi học về dài hơn trước để có thể đi qua đi lại những conđường mà anh yêu thích. Chẳng ai biết được, có những lúc em ngồi trong nhà tắm, khóc như được mùa vì nhớ anh.
Chẳng ai biết được em đã bao lần ngắm mình xinh đẹp trong gương nhưng rồi lại tự thấy mình chẳng có gì hấp dẫn vì không níu kéo nổi anh. Chẳng ai có thể biết được và để ý xem em đã buồn thế nào khi vắng anh. Nhưng rồi, bỗng một ngày em lớn hơn một chút. Đó là một ngày duy nhất giữa mùa đông có nắng chói chang. Quyển sách anh tặng rơi ra từ khe tủ. Lời đề tặng còn tươi màu mực nhưng người tặng thì đã thay đổi nét bút đến bao nhiêu lần.
Anh à, lời đề tặng của anh chẳng có sức mạnh xoay đổinỗi buồn nào trong em cả, nó rất đơn giản và nắn nót, em chẳng học được gì ngoài ba từ "Phải sống tốt". Nhưng, nét mực đã đưa em trở lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày anh ở bên em, như hương hoa sữa tuy đã tàn vẫn không làm tâm hồn quên được.
Trong một phút chốc em như thấy anh kề bên quyển sách, nâng niu nó, để nó bên em thật dịu dàng. Trong một thoáng chốc em như thấy được nét mặt anh in lên trong ánh sáng của trăng rằm đầu tháng, đang lái xe song song cạnh em, không chú ý những lời em đang thao thao bất tuyệt, chỉ chú ý em lái xe không cẩn thận. Trong một thoáng em như thấy được hai miếng bánh pizza cuối cùng trên đĩa, mình cụng vào nhau như cụng ly, động viên nhau ăn nốt cho khỏi phí phạm dù mặt mày nhăn nhó vì quá no. Rồi em nhớ, đã có thời gian em yêu những bài hát mà anh thích một cách vô cớ, em yêu những giai điệu bài hát, em yêu những bài thơ có bóng anh.
Trong một thoáng em đã thấy mình ngày có anh, lúc đó em sống tốt hơn nhiều bây giờ. Tại sao, những kỷ niệm nhỏ vậy mà một thoáng hiện về thôi nó lại đẹp như trong một đêm cổ tích của đời em nhỉ. Trong thoáng chốc đó, mọi hờn giận trong em tan biến, em chỉ muốncười thật to vì em thấy lòng rất nhẹ nhàng. Dù sao thì cũng phải cảm ơn thời gian, vì nhờ thời gian, những nỗi buồn mới phai nhạt. Nhưng chính nhờ thời gian thôi chưa đủ. Nếu con người cứ ích kỷ, khăng khăng là mình không đáng bị đau khổ thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ quên được những nỗi đau đời thường. Và nếu cứ đau khổ, cứ buồn bã thì sẽ chẳng bao giờ chấm dứt cả. Em đã đủ buồn vì anh, nhưng em nhận ra mình cũng chẳng bao giờ đủ cảm ơn anh cả. Nụ cười của em chẳng bao giờ đủ dài khi bên anh trong những ngày ấy. Anh à, cám ơn anh đã đến bên em ngày đó nhé, những ngày mơ mộng, những kỷ niệm ngọt ngào anh mang lại sẽ theo em suốt cả cuộc đời này.
Dù cho bao nhiêu đau khổ nữa anh mang lại cho cuộc đời, nhưng với em, kỷ niệm đẹp sẽ sống mãi và tồn tại lâu hơn những kỷ niệm buồn. Em phải tiếp tục đi lên phía trước, em còn trẻ, sẽ còn những kỷ niệm đẹp khác đến với em khi em luôn đón chờ chúng.
Một mùa thu ngọt ngào đã qua đi, một mùa đông của những nuối tiếc ập đến, song mùa đông qua thì mùa xuân và mùa hạ tiếp tục sưởi ấm lòng người. Anh phải sống cho thật với bản thân mình, yêu ghét rõ ràng vì anh là con trai. Còn em, em phải sống gấp gáp, còn nhiều việc cần làm, nhiều hơn là để sống vì anh - nhưng anh không hề biết. Những ngày tháng bên anh sẽ là điểm tựa vững chắc cho em bước vào cuộc sống, cho em được tự hào khi kể về anh, về câu chuyện kết thúc không có hậu nhưng thật đẹp và thật lãng mạn của chúng ta.
Anh, em mong anh luôn được hạnh phúc như em, ít nhất là lúc này.
Tạm biệt kỷ niệm ngọt ngào của em!

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

Anh đã khổ sở như thế...


Xa nhau gần nửa vòng Trái đất, em không biết anh đã khổ sở như thế khi trái tim em đi lạc đường…
Yêu nhau hơn ba năm. Chưa bao giờ anh phải cảm thấy thất vọng về em, dù là những chuyện bé xíu. Thế nên dù có cố để tưởng tượng anh cũng không thể tin rằng em có thể rung động trước một người con trai khác.

Em cứ vô tư kể với anh về những câu chuyện giữa em và người ta say sưa qua điện thoại. Không nói gì, nhưng có một suy nghĩ gì đó đã lớn lên trong anh từng ngày.

Ngày ngày trôi qua, điện thoại em thưa dần.

Ngày ngày trôi qua, em nói cười ít sôi nổi hơn.

Ngày ngày trôi qua, em mau đòi cúp máy để đi ngủ hơn.

Ngày ngày trôi qua, em quên viết nhật kí tình yêu.

Gọi điện cho em…

- Alo! Em đang lái xe.

- Alo! Em đang làm việc.

- Alo! Em… đang ăn cơm.

- Alo! Em phải ngủ đây, cả ngày làm mệt rồi.

Cứ như thế, lo lắng trong anh tăng dần, tỷ lệ thuận với sự vô tâm đáng ghét của em.

anh-da-kho-so-nhu-the
Em không biết trái tim em biến chuyển từ bao giờ.

Em không còn thấy nhớ anh, không còn quan tâm anh đang làm gì, có khỏe không, có nhớ em không… đến mức, em còn không nhận ra là hơn 2 tuần rồi anh không gọi về!

Hai tuần qua đi, em sững sờ khi nhận được email từ một đồng nghiệp của anh. Anh đã ốm 2 tuần nay, rất nguy hiểm và đang nhập viện.

Em sững sờ hơn nữa khi biết trước đó, anh đã sút 6 kg và rất tiều tụy. Cố gắng vui vẻ mỗi khi gọi về cho em nhưng thật ra sau tiếng tút kéo dài do em vội vàng tắt máy, anh đều nằm bất động trên sàn nhà.

Nhiệt độ ở đấy thấp lắm, lò sưởi bị hỏng. Mọi người mang dép bông cũng còn lạnh. Anh nằm luôn dưới sàn mà không một cảm giác lạnh lẽo vì trái tim anh đã rất lạnh mất rồi.

Anh không ăn gì. Các bạn anh đưa gì anh cũng lắc đầu và mỉm cười, không muốn ăn.

Hàng đêm, anh gào lên vì nhớ em, vì hận em, vì trách mình đã chọn chuyến công tác này.

Em không hề biết anh đã khổ sở như thế!

Miệng em như dính chặt, môi em lắp bắp, mắt em không kịp nhắm mà nước mắt đã trào ra… Em bập bẹ thành tiếng như đứa trẻ con mới học phát âm: a…anh ơi!
Cảm giác hối hận len lỏi khắp suy nghĩ của em, tê tái, đau buốt, dằn vặt.

Em khép kín mình trong căn phòng trọ để tự kỉ, để dằn lòng mình, để rồi lăn ra ốm.

Anh gọi về, giọng lo lắng lộ hẳn… không lo vì sợ mất em… anh lo vì em bị ốm.

Anh à! Em sẽ không ốm nữa đâu. Em sẽ khỏe mạnh đợi ngày anh trở về. Bởi vì: anh đã khổ sở như thế! Và bởi vì, em còn phải viết tiếp những trang dở dang của cuốn nhật kí kia…

1608 - Theo TTVN

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Đường vào trái tim ấy :x

‎- Ấy ơi cho tớ hỏi... đường vào trái tim ấy đi lối nào?

- Ấy hỏi làm zỳ ? Xa lắm. Khó khăn lắm. Nhiều người còn ko đến được kia.

- Nhưng cứ nói đi nào!
...
- Được rồi nhá! Bây giờ đi thẳng này, xong ấy sẽ nhìn thấy 1 cái thành phố tên là "người quen". Đông lắm í, nhưng cứ đi thẳng thôi.

Đơn giản... Nếu đi qua được rùi, thì phải đi 1 tẹo nữa, ấy sẽ thấy 1 thị trấn tên là "bạn". Lúc này thì chả cần ấy nổi bật tớ cũng nhận ra rùi...

Nhưng ở đây thời tiết không đc đẹp lắm. Nên ấy phải đi qua những ngày nắng, mưa, gió, bão...... xong rồi thì sẽ gặp 1 cái ngã 4 tên là "trái tim".

Đừng do dự, hãy đi thẳng về phía trước. Đến nơi rùi thì ấy sẽ thấy ít người nữa cơ. Đến đấy thì ấy phải bít lắng nghe và đi. Không thể đi nhanh vì cái ngã 4 này cần nhìu thời gian đấy...^^

Đi qua rùi ! thi Bây giờ đến ngã 3 "quá khứ". Sẽ có nước mắt này, nỗi buồn này, kỉ niệm này...nhiều lắm... cái này cần ấy tự tin. Tự tin để đi thẳng đến trái tim tớ...♥~

Đến nơi rùi ? thi Đi thẳng đi! sẽ thấy 1 cái cửa cũ lắm. Tại vì lâu rùi có ai mở nó ra đâu. Nhưng mà...sẽ không có chìa khoá đâu.

- Thế mà cũng nói! Làm đứng nghe nãy giờ. Hix
Thôi tớ đi đây!
.......

Ấy đi rùi àh...=.=
Nhưng tớ đã nói hết đâu...
Cái cửa ấy chỉ cần kiên nhẫn đợi là nó sẽ mở ra mà...tại vì ngay từ đầu nó không hề bị khoá nên cũng không cần chìa...

_____

Tớ cần... không gì cả để gọi 1 người là người quen.

Tớ cần... sóng gió để gọi 1 người là bạn.

Tớ cần... thời gian và sự kiên nhẫn cũng như hiểu tớ để gọi 1 người là người yêu.

Và...Chỉ vậy thôi. :x*

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

Có sao đâu khi bạn độc thân

Có sao đâu khi bạn độc thân


  • Sẽ chẳng còn buồn nếu bạn trao yêu thương cho những người xung quanh trong khi tiếp tục chờ đợi điều kì diệu.

Một mình, hẳn sẽ thấy cuộc sống sao giống như một đường thẳng nhàm chán và nhạt nhẽo. Không có những khoảnh khắc trái tim bỗng đập trật một nhịp và lòng lén vui nhè nhẹ. Không có những nụ cười ươn ướt nhưng lấp lánh dưới màn mưa. Không có những cái siết tay bối rối, hay những cái ôm ấm áp đi qua mùa đông lạnh giá. Không nhớ mong, không cả những giận  hờn. Mọi thứ cứ thế trôi bình lặng nhưng xám ngắt.

Một mình, hẳn sẽ có những lúc cô đơn lắm. Những giây phút yếu lòng rồi bật khóc vì không có lấy một bờ vai để dựa vào. Những  ngày nghỉ cuối tuần không biết làm gì cho hết thời gian. Mỗi khi buồn lại phải lật tung danh bạ mà vẫn không thể nhấn nút gọi cho một cái tên nào…

Một mình, hẳn sẽ ghét, hoặc sợ ngày Valentine lắm. Ngày mà xung quanh thật nhiều người hạnh phúc, còn tim ta lại bị ủ kín bởi nỗi buồn. Ngày mà sự cô đơn gặm nhấm trái tim ta nhiều hơn những gì ta tưởng tượng. Ngày mà ta luôn ước ao nói “Giá như…”

Nhưng bạn của tôi ơi...

Hãy biết yêu mình trước đã. Hãy cứ dành tặng mình một nụ cười mỗi sớm mai thức dậy. Hãy cứ ngân nga giai điệu mà bạn thích trên đường, dù phải nhận lại bao nhiêu ánh mắt hiếu kì. Hãy cứ gặp những người bạn muốn, đi những nơi bạn thích và sống cuộc sống như bạn mong đợi. Bởi, bạn là người đầu tiên có thể khiến mình hạnh phúc.

Hãy cứ rộng lòng với tất cả mọi người. Vì rằng việc bạn đã từng bị tổn thương không có nghĩa bạn không thể đặt niềm tin thêm lần  nữa. Vì rằng  việc bạn chưa từng yêu không có nghĩa bạn không xứng đáng để yêu thương. Vì rằng tình yêu sẽ đến với bạn, khi nào bạn thực sự sẵn sàng.

Sẽ chẳng còn buồn nếu bạn trao yêu thương cho những người xung quanh trong khi tiếp-tục chờ đợi điều kì diệu. Ồ, có lẽ đông lạnh quá nên hạnh phúc ngủ quên thôi. Hoặc có lẽ, đường phố rộng lớn quá nên hạnh phúc lạc đường thôi. Nó sẽ tới gặp bạn, không phải ngay lúc này nhưng là một ngày nào đó. Tin tôi đi.

 Ngọc Ánh - Theo TTVN

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

Viết tiếp bản tình ca dang dở

 

Viết tiếp bản tình ca dang dở

Ngày/Tháng/Năm...Japan buồn, những ngày hoa tuyết rơi…

Vòng xoáy của công việc khiến tôi tự cho phép mình không  suy nghĩ  đến bất cứ điều gì nữa, vậy mà con tim quái gở vẫn thổn thức nhớ em kì lạ, nó nhớ em mọi lúc mọi nơi, hình bóng của em thường ập về trong tâm trí. Nhắm mắt lại… tôi có thể tưởng tượng thấy khuôn mặt biết cười và đôi mắt ướt át của em. Ôi…Tôi nhớ em!

Tôi lang thang lên mạng tìm kiếm gì đó, dù chỉ là nhìn nick em sáng, hay chỉ đơn giản đọc những câu status của em, tôi vẫn thầm lặng quan sát và cảm nhận em, dù tôi không hiểu nổi tại sao tôi lại làm thế, vì giờ đây tôi không thể giúp được gì cho em. Tôi không thể lau nổi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt vô tư ngày nào của em, cũng không thể chở em đi lòng vòng dạo phố vào những tối thứ bẩy, không thể nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của em, hay cho em tựa vai mỗi khi em mệt mỏi, cần một sự chở che. Những điều nhỏ nhoi với bất cứ gã đàn ông nào, nhưng với tôi đó là điều xa xỉ chỉ có thể kiếm tìm trong mỗi giấc mơ.

Dạo này tôi không thể tập trung vào công việc, một số tai nạn nghề nghiệp ập đến với tôi, có khi bị đau mắt, bị kim loại rơi vào đầu vào tay, công việc tôi đang làm bắt buộc phải tập trung cao độ về cả trí óc và thể lực mà dường như với tôi lúc này là một áp lực lớn, nhưng những nỗi đau đó có nề hà gì với tôi bằng nỗi đau trong tim mà lúc này tôi không biết san sẻ với ai. Tôi nhớ em!

 

Mà cũng lạ thật, tôi và em chỉ quen nhau trong một mùa đông lạnh giá nơi xứ người, khi tuyết bắt đầu ngừng rơi thì em cũng bắt đầu muốn  rời xa tôi, nhưng dường như chưa một người con gái nào hiểu tôi nhiều như em cả, và tôi cũng cảm nhận tôi hiểu em như hiểu chính bản thân mình vậy, dù tôi và em chưa gặp nhau một lần.  Và tôi lại càng không tin một người chưa gặp bao giờ lại đem lòng yêu thương một người cả, có chăng chỉ là một cơn say nắng mùa đông, là những cảm xúc nhất thời người ta ảo tưởng ra thôi. Càng hiểu về em bao nhiêu, tôi lại càng nhút nhát bấy nhiêu, tôi sợ làm tổn thương em, sợ em sẽ phải rơi nước mắt vì tôi, không dám nói yêu em, vì tôi không biết tình cảm của mình là gì? Chỉ biết là tôi nhớ em, một thứ tình cảm không rõ ràng, ở giữa ranh giới yêu hay là hơn 1 tình bạn, và điều quan trọng tôi không muốn ràng buộc em bất cứ điều gì, bởi quanh em luôn có những vệ tinh tốt, ít ra họ có thể quan tâm chiều chuộng em làm những việc đơn giản ấy mà chính tôi ngay lúc này không thể làm được.  Mà sao em không yêu họ nhỉ, họ đều có công việc tốt, yêu em thật lòng, lí do gì mà em lại không yêu đi, con gái lớn rồi. Hay là vì tôi nhỉ? Nghĩ đến thôi tự nhiên tôi cho mình ăn dưa bở. Một vài lần tôi đọc được những câu chuyện em viết không đầu không cuối trên những trang mạng, toàn là viết về tình đầu, rồi dạo này tôi thấy em viết về những câu chuyện tình cảm không rõ ràng lấp lững, dở dở ương ương, yêu mà như không. Cũng không hiểu sao tôi lại bỏ thời gian đọc những câu chuyện vô bổ của em, nhưng tôi lại dửng dưng với những câu chuyện đấy, ngược  lại được rất nhiều comment từ mọi người.

- Em khác Anh quá. Chuyện tình cảm anh chẳng bao giờ nói cả, huống hồ gì đưa lên trang mạng.

- Bởi vì ở đấy, không ai biết ai, người ta có thể thả xòa cảm xúc, không dùng chiếc mặt nạ hàng ngày nữa… người ta được sống thật với cảm xúc, gạt những toan tính đời thường sang một bên.

Khi đó tôi chẳng cần để tâm, suy nghĩ sâu xa những lời em nói và cho đó là mơ mộng, sống viễn tưởng và vớ vẩn quá. Đúng là con gái.

Vậy mà giờ đây, dường như mọi cố gắng lúc này đều vô nghĩa… vẫn không ngăn nổi… Tôi nhớ em!

Tôi lao lên mạng tìm em, muốn hỏi em nhiều câu hỏi. Mặc dù trước đây, một vài lần tôi chủ động bảo em đừng phí thời gian đến tôi, tôi sẽ không liên lạc với em nữa đâu vì…. tôi sợ tôi sẽ yêu em mất. Sao giờ đây tôi lại muốn đặt những câu hỏi: Tại sao em lại muốn rời xa tôi? Tại sao em lại muốn tôi hãy giúp em làm điều đó? … “Em giờ ra sao, rất vui hay đang buồn, có khi nào trong phút giây em chợt nhớ đến tôi?”… Tại sao và tại sao, bao nhiêu câu hỏi cứ nhảy nhót trong đầu tôi, hay chỉ đơn giản bởi cuộc sống này có quá nhiều câu hỏi sinh ra  là đã không có câu trả lời, và những câu hỏi của tôi lúc này cũng vậy.

- Dạo này em thế nào, khỏe không em?

Khoảng 15 phút sau, tôi bắt đầu để nick chế độ ẩn và lúc đấy tôi mới thấy em reply lại tin nhắn của tôi.

- Em vẫn ổn. Còn anh thì sao?

Bao nhiêu câu hỏi tại sao lúc này của tôi chạy biến đi đâu mất, tôi chỉ biết lặng nhìn những dòng tin nhắn cho đến khi em out và rồi thẫn thờ, một cảm giác trống vắng, hụt hẫng. Tôi phải giúp em quên đi hình bóng của tôi, để em có thể mở lòng với ai đó chứ. Thề với lòng tôi phải làm điều đó, dù tim tôi, ở ngay ngực trái này vẫn nhức nhối ngập tràn khi nghĩ đến em. Một câu nói ngày xưa của em chợt vang lên trong đầu tôi: “Anh ơi, Em buông đây, buông với thứ mà mình chưa bao giờ có được”. Gã đàn ông lạnh lùng trong tôi vẫn tàn nhẫn im lặng với câu nói của em. Bây giờ tôi cũng đang buông, buông với em, với thứ cảm giác chưa kịp định hình này, chỉ đơn giản là điều em muốn, em vui là được.

22h tôi bắt đầu đọc được những dòng tin của em.

- Anh vẫn ổn chứ. Sao không trả lời em?

- Uh. Anh vẫn bình thường.

Em bắt đầu xem wc của tôi.

- Trông Anh phờ phạc quá. Anh rồi chết ngập vì tiền mất thôi, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhá.

- Vì có những thứ không thể mua được bằng tiền… nhưng lại mua được bằng rất rất nhiều tiền.

Cái cách nói chuyện của em, nó làm tôi mỉm cười lúc nào không biết nữa.
 

Tôi bắt đầu xem wc của em, dù nhìn qua màn hình máy tính mờ nhạt nhưng tôi cảm nhận em đang cố cười mà mắt đỏ hoe, có đôi lúc tôi thấy em ngửa đầu lên trên, vậy mà nước mắt của em vẫn tràn mi, ướt đẫm bờ môi. Ôi, người tôi ớn lạnh dọc sống lưng. Em đang có chuyện gì giấu tôi sao, lau nước mắt đi em, tôi thương em quá, nhưng không biết làm gì, bởi ngay lúc này điều tôi muốn chỉ là gạt đi những nước mắt kia trên bờ môi em, nhưng tôi không thể làm gì hơn, tôi xa em quá, chưa khi nào tôi thấy mình tồi tệ như lúc này.

Tôi tìm đến thuốc và hút. Tôi yêu sự yếu đuối của em, yêu cái tính ngang bướng hay dỗi hờn của con gái mà ngày xưa tôi cực kì ghét, tôi yêu những giọt nước mắt ấy. Tôi đã từng nghĩ nếu tôi yêu ai sẽ không bao giờ làm cho người ấy phải nhỏ một giọt lệ, vậy mà giờ đây em đang khóc, nước mắt em đang tuôn rơi, vậy mà tôi không thể ở bên em ngay lúc này. Tôi đúng là một gã tệ nhất trên đời. Nhìn ra ngoài khung cửa sổ, tuyết đang rơi, những trận tuyết cuối mùa, lạ quá, tôi cứ ngỡ ngày 8/3 là ngày tuyết rơi cuối cùng ở đây, vậy mà hôm nay tuyết rơi thêm 1 lần nữa ư? Em đã làm tôi yêu tuyết hơn, yêu cái lạnh tê tái của mùa đông, yêu cuộc sống này hơn dù với tôi trước kia ngập tràn trong công việc và sự xuất hiện của em, em làm tôi tốt hơn mỗi ngày.

- Em không khóc nữa đâu. Anh đừng hút thuốc nữa.

- Anh… Anh xin lỗi, xin lỗi em. Anh không cách nào lau nổi những giọt nước mắt kia. Em hãy khóc đi đừng cố gồng mình vì một điều gì cả. Hãy khóc đi em.

Tôi lặng im nhìn em và tim tôi đau nhói, bất lực, chúng tôi lặng nhìn nhau trong bao lâu không biết nữa… cho đến khi em tắt wc.

- Anh này. Nếu em lấy chồng thì sao? Em sắp lấy chồng rồi.

Tôi sốc với cái tin này, miệng tôi há hốc, có cái gì chặn lại nơi cổ họng. Đáng lẽ tôi phải vui mừng vì cái tin đó chứ, chẳng phải lâu nay tôi luôn muốn em có một hạnh phúc thật sự cơ mà, một mặt cười nhăn răng được đáp trả lại em.

- Anh ấy ở gần nhà em, bố mẹ anh ấy cũng kết em lắm, anh ấy lớn tuổi rồi nên không muốn yêu đương lung tung nữa, chẳng hiểu sao, em thế này mà lại là mục tiêu anh ấy muốn lấy làm vợ anh à. Bố mẹ em thì cứ gần nhà, có công việc ổn định là ok rồi, chắc đám cưới diễn ra nhanh thôi.

- Uh. Chúc mừng em.

Nhưng sau đấy là một cái cười nhếch môi, tôi cười gượng. Mới hơn một tuần không liên lạc, vậy mà em đã quên được tôi, nhanh chóng bên một người khác ư, em cũng chỉ như bao người con gái khác thôi sao? vậy lâu nay tôi đã hiểu được gì từ em, em đâu phải là con người ngày đó nữa, nhưng sao em lại khóc, em lại yếu đuối trước tôi làm gì, chỉ mới mấy phút trước đây, tôi tự trách giận mình. Vậy đấy là lí do em rời xa tôi, tôi sẽ giúp em làm điều này, dù sao em cũng tìm được bến đỗ cho cuộc đời em, em xứng đáng nhận được điều đó, còn hơn là mong chờ ở một gã đàn ông xa xôi như tôi. Tôi chúc mừng em, mà nghe hụt hẫng, trống chếnh, tựa như ai đang bóp nghẹt lấy tim tôi ngay ngực trái này. Tôi không thể níu em, vì có người sẽ làm em hạnh phúc hơn tôi, còn gặp tôi là em còn tổn thương.

 Em ơi. Tôi buông, để Em được hạnh phúc.  
- Phải sống thật hạnh phúc, em biết chưa.

- Anh đừng hút thuốc nhiều, đừng thức khuya nữa…    
- Sao anh cứ gõ gõ, rồi xóa xóa thế… Anh muốn nói gì phải không?
Sao em lại cứ hiểu tôi đến vậy, đừng quan tâm đến tôi hay lo lắng cho tôi nữa. Thà em cứ nói những câu tệ nhất với tôi lúc này, vì tôi không một lời níu em, thà em cứ trách móc với tôi thì có lẽ tôi nhẹ lòng hơn biết bao.

- Uh.Anh không sao đâu. Chỉ hơi đau đầu một chút. Dạo này công việc căng thẳng quá.

- Vậy anh ngủ sớm đi.

- Uh. Anh sẽ giữ lời hứa không liên lạc với em nữa, có lẽ tốt với em và với anh lúc này. Bye em.

-Vâng.

Tôi bắt đầu để nick ở chế độ ẩn, ở bên kia nick em vẫn sáng đèn, cảm nhận như em muốn tôi nói một điều gì đấy. Nhưng không, tôi im lặng cầm những điếu thuốc để hút, như muốn đốt những tàn tro trong lòng.
           

Cứ một bước chạm vào rồi một bước đẩy ra xa, đã có khi ngỡ đã chạm đến được trái tim của em nhưng dường như là không phải. Tôi sẽ không làm được… bởi vì em không thuộc về tôi, dù đôi lúc tôi ngỡ là đã từng. Những gì tôi không thể làm được với em lúc này, thì người đàn ông kia sẽ làm được. Vậy nên tình yêu thật sự là khi đặt người khác lên trước cả bản thân mình. Là khi chấp nhận buông tay để em đi về phía không có tôi, nhưng là phía chân trời hạnh phúc của riêng em, chỉ cần em hạnh phúc, em vui cười mỗi ngày đó sẽ là niềm vui lớn của tôi. Bằng cách nào đấy tôi sẽ vượt qua được, dù với tôi thật sự rất khó khăn. Tôi đã trải qua không ít sóng gió trong cuộc đời này rồi, thì việc chịu đựng thêm một nỗi đau mất mát, để vụt em khỏi tầm tay với, để cảm xúc lướt qua len lỏi đau nhói thêm một lần nữa có nề hà gì đâu. Tôi chấp nhận để em đi tìm hạnh phúc riêng em. Chỉ cần thế thôi.

“Khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
Khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
Khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
Những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
Những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
Những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời…
Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
Tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
Xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
Rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
Biết đến bao giờ mới mở ra?”
Những ngày sau tôi ít lên mạng hơn, nhưng dường như những lần ít ỏi ấy không thấy nick em sáng như trước nữa. Em luôn trực trên mạng vào mỗi tối cơ mà, có chuyện gì với em không? À… chắc em bận rộn với việc chuẩn bị đám cưới thôi mà. Mặc kệ em, quên em đi, nhớ em làm gì.
Có lẽ cuộc đời này tôi sẽ mãi mãi không quên được em, nhưng tôi sẽ cố gắng học cách đối diện với em bằng một trái tim bình thản nhất
Làm người phải học cách từ bỏ và lãng quên…
Từ bỏ thứ không thuộc về mình- lãng quên người đã từ bỏ tôi đi
Một người bạn thân ở Việt Nam nhắc tôi, mai là sinh nhật tôi… Ừ thì nhật nhẽo quái gì, tôi có muốn nhớ đến ngày ấy đâu. Năm trước ở Việt Nam, còn người thân, bạn bè còn nhậu nhẹt, năm nay nơi đất khách quê người, ai cũng bận bịu với công việc. Ngày ấy sẽ làm tăng ca, mong không ai nhớ ngày đó cả, hoặc về một mình nhậu say rồi tắt máy và ngủ.  Chợt nhận ra mọi mối quan hệ xung quanh nhạt thếch, vô vị. Giật mình quay lại lâu nay tôi đang đi tìm gì, được gì và mất gì? Sao tôi thấy mình đang chạy với thời gian… công việc và công việc.

Bất chợt nụ cười em ập về trong tâm trí tôi, tôi mở list nhạc để xua đi ý nghĩ về em,

“Có giấc mơ vô hình anh đang mơ, anh mơ một chiều êm đềm, có giấc mơ anh từng như vu vơ  ngày nào được cầm tay em… Em giờ chỉ như một giấc mơ mùa đông, đã đi thật xa cùng băng giá… nhớ em nhiều, anh vẫn nhớ thật  nhiều, anh nhớ em trong từng giây phút... giấc mộng vô hình”.

Chẳng hiểu sao bài đầu tiên tôi nghe lại là thế, một bài hát có biết bao kỷ niệm của tôi và em ngày đầu mới quen, tôi cho em nghe bài này, em nói em có một nỗi niềm gì đó rất riêng với bài hát này, như là giành cho riêng em vậy. Đã một vài lần tôi hát cho em nghe, hầu như lần nào cũng nghe tiếng tit tit ghi âm, em nói:

- Em ghi âm lại để nghe mỗi khi buồn. Sao anh không đổi nghề ca sĩ, em làm fan ruột nhá.

- Sao em không hát cho anh nghe bao giờ nhỉ.

- “ Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo, lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất, vì tình yêu mong manh, tay em quá yếu mềm người yêu ơi anh có biết? Em yêu anh hơn thế, nhiều hơn lời em vẫn nói…”

Mấy câu đầu tiên em hát cho tôi nghe là một  bài tình ca đang hit. Khi đó nghe mong manh và có tâm trạng gì đó. Tôi trêu đùa:

- Em hát hay hơn anh nghĩ đó. Lại đang nghĩ về người yêu cũ đấy à.

- Sống đơn giản cho đời thanh thản anh à. Người ta không cần mình, thì mình sẽ buông.

- Em yêu anh phải không? Hay em thích anh?

- Anh mơ đấy à. Anh đừng xem em là trò đùa. Có phải bản chất của đàn ông là muốn đi chinh phục người khác? Nếu em mà thích anh, thì anh sẽ thế nào?

Sao em cứ trả lời tôi bằng một câu hỏi khác thế…

- Thì anh mặc kệ em thích. À thì hay… anh cũng sẽ thích em.

- Thích một người là chỉ để người ta thích lại mình sao anh? Thích một người thì cần gì 1 lí do. Có khi nào em ế mất anh à.

- Nếu khi anh về nước, cả 2 ta còn ế, thì em lấy anh  nhé?

- Ô. Đó có phải một lời đính ước? Anh thương hại em? Tuy ế, nhưng luôn trong tư thế ngẩng cao đầu anh à.



Ngày hôm nay... cũng như mọi ngày... sau những mệt mỏi của Công viêc.... trở về với căn phòng lạnh... tôi chợt nhận ra ko ai bên mình... năm tháng .... Nhật Bản... tuyết… gió... lạnh.... sao tâm trạng buồn quá. Giờ đây tất cả lại như trở về nơi  xuất phát, cứ như một giấc mơ vô hình mùa đông vậy, ừ thì đúng rồi, em vô hình và tôi cũng vô hình thì làm sao chạm đến nhau được? Chẳng phải em từng nói tôi và em là số 0 của nhau còn gì, con số 0 tròn chĩnh, mà sao giờ đây tôi đang nhìn méo mó,  Sao tôi lại đi nhớ mong em làm gì…chưa khi nào tôi cảm nhận lời bài hát đáng sợ đến thế… tôi không cố quên em nữa, tôi đi tìm cảm xúc ngày nào…

Chẳng biết sao tôi lại vào mail của em, vẫn là cái pass ngày xưa, em vẫn chưa đổi ư? Tôi vào  hộp thư đến của em, ngoài những tin rác thì không có gì nữa, nhưng một tin nhắn được em khéo léo để trong hộp thư cá nhân, mail gửi đến từ Blog Việt… từng dòng chữ đập vào mắt tôi… nhạt nhòa đi tất cả… “Nhạt nhòa bật khóc bởi định mệnh”.

Từng câu chữ đập vào mắt tôi, người con gái kia là em, và người đàn ông mà em nhắc đến là ai? Sao giống tôi vậy, một câu chuyện của tôi và em… phải chăng em đã viết nó bằng những giọt nước mắt, những tủi hờn chịu đựng do tôi gây ra bấy lâu nay. Cuộc sống của em chẳng ổn như cách em nói với tôi, người tôi lao đao, không đứng lên nổi. Nếu có một điều ước tôi chỉ mong đó không là sự thật. Em của tôi… em đã dành tình cảm cho tôi quá lớn, vậy mà lâu nay tôi lạnh lùng với em, em đã và đang hiểu lầm tôi…

Khi đó tôi đã có linh cảm em vào xem nhật ký trò chuyện của tôi, tôi có nhắc đến một người con gái, vậy mà những lời nói đùa ấy lại khiến em đau… Và cả sự sống của em. Tay tôi run rẩy khi bấm số của em, nhưng đáp lại tôi chỉ là những tiếng tit tit….

Làm ơn! Ai đó nâng máy lúc này…

Tiếng một người đàn ông nâng máy / là em trai em, tôi đã hiểu mọi chuyện, và biết mình cần nên làm gì lúc này. Bởi đơn giản em giờ đang rất cần tôi.

“Em ơi! Mạnh mẽ lên. Tôi biết em sẽ làm được. Hãy chờ anh”.
 

2h sáng, ngày 10/04 tôi bắt đầu lên máy bay, đáp một chuyến về Việt Nam, nơi có một người con gái đang chờ tôi trong khắc khoải.
Nghĩ cuộc sống thật trớ trêu, tôi và em lần đầu lại gặp nhau ở cái bệnh viện giữa đất thủ đô này, tôi lao vào và tìm phòng em. Một vài người ở đấy nhìn tôi chằm chằm, có một vài người khóc thút thít, một vài người đàn ông đứng bất an, lo lắng hướng về điều gì… một vài người hỏi tôi gì đó, tôi loáng thoáng và cũng không nghe rõ nữa. Tôi chạy đến bên em.

Em… em đây rồi, em của tôi đang nằm trên chiếc giường của bệnh nhân, em đang trong phòng chờ phẫu thuật, những dây nhợ ống truyền  chích vào người em loằng ngoằng. Tôi thấy em nhìn tôi khẽ cười:

- Sao anh lại về đây được?

Tôi khẽ đưa tay lên môi em, như ngăn không muốn em nói gì thêm, vuốt những lọn tóc đang vương vãi trên mặt em, trông em không còn tươi tắn như ngày nào, nhưng vẫn đôi mắt buồn ấy nhìn tôi, và môi em luôn nở những nụ cười. Cứ như một thiên sứ, yếu ớt nhưng lại có một sức sống kì diệu nào đấy lan tỏa từ nụ cười ấy. Tôi biết. Tôi yêu em!

- Ngốc quá. Anh đang còn nợ một lời giải thích và anh muốn nói với em rằng:

“Anh không buông em đâu, không muốn mất em, hay không một điều gì khác có thể cướp em từ tay anh. Em biết anh rồi đấy, là kẻ cố chấp liều lĩnh, ngông cuồng, muốn gì thì sẽ đạt được. Anh mà chưa từ bỏ, thì người ta cũng không thể rời bỏ anh đi được”.

Em khẽ gật đầu nhìn tôi. Lúc này tôi chỉ ước gì, người nằm đấy là tôi, không phải là em, tôi nắm lấy bàn tay em, cái bàn tay ngày xưa vẫn thường ngọ nguậy khi chat với tôi. Bây giờ nó đang ngoan ngoãn nằm trong tay tôi. Vậy là tôi đã được nắm lấy bàn tay em, xiết những ngón tay đan vào nhau, tôi truyền cho em chút ấm áp từ xứ sở lạnh lẽo đây này. Tôi không muốn mất em hay phải rời xa em thêm một lần nào nữa.

Bàn tay tôi bắt đầu rời khỏi em khi em được đẩy vào phòng  phẫu thuật, ánh mắt ấy vẫn nhìn tôi và mọi người xung quanh, nó yếu ớt, mong manh như đang muốn níu gì đó, em không khóc nhưng tôi thấy nơi khóe mắt có 1 dòng nước mắt đang lăn. Tôi với theo và lau nó đi. “Em ơi! Cố lên nhé. Mọi người cần em, và luôn chờ em quay về với nụ cười trên môi ”.

Tôi và mọi người ngồi  phòng chờ kết quả. Không ai hỏi tôi là ai, và tôi cũng không hỏi họ một điều gì, bởi lúc này chúng tôi đều không còn tâm trạng nào để hỏi nữa. Chúng tôi im lặng nghe tiếng chuông đồng hồ kêu tic tắc.

Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua. Những tiếng thở dài mọi người xung quanh hắt ra, mọi ánh mắt đều nhìn vào phòng phẫu thuật. Em trai em bước đến bên tôi, đưa cho tôi 1 điếu thuốc hút, tôi từ chối vì nghĩ đến em, ngày xưa em từng bảo tôi bỏ thuốc, vậy mà tôi cố chấp. Em ơi! Em tỉnh dậy muốn anh làm bất cứ điều gì cũng được, không bao giờ anh hút thuốc nữa, không làm em buồn, hay bị tổn thương, phải chịu đựng bất cứ điều gì nữa. Bàn tay em, anh mới nắm được không bao lâu, nên em không được buông xuôi.
 

Em

Mình đã hạnh phúc biết bao nhiêu khi người đứng trước mình, đang vuốt tóc mình, nâng niu những ngón tay của mình là anh. Muốn ngồi dậy và ôm chầm lấy anh, nhưng người mình không thể cử động nổi. Bạn tin không? Dù mình có nhắm mắt thì đây sẽ là giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Là ánh mắt của anh, là bàn tay ấm ấy đã ám ảnh mình mãi ngay cả khi sự sống và cái chết đang bấp bênh, là hình ảnh mọi người thì thầm bên tai mình những điều gì đó, tất cả đang muốn níu mình ở lại cuộc sống này, thì chẳng có lí do gì mình lại buông xuôi…

Tiếng dao kéo, và mình bắt đầu nhòe nhoẹt với những hình ảnh xung quanh… là màu trắng của các bác sĩ, là ánh mắt của anh, là tiếng  của mọi người xung quanh… Mình thấy người bà đã khuất đang gọi mình thì phải, nhưng tiếng của anh và mọi người như  thức tỉnh mình. Mình đau đầu quá, đầu óc trống rỗng…. không biết bao lâu sau đấy… rồi mình mở mắt… nhìn thấy Anh  cầm tay mình và cả mọi người nữa, mình thấy niềm vui từ mọi người, và mẹ mình thì đã khóc…

Ôi!  Mình đã sống.

Cuộc sống này thật kì diệu, một người như mình lại càng hiểu và trân trọng cuộc sống này nhiều hơn. Để mình biết rằng  có những thứ lòng tự trọng dễ đạp đổ đi tất cả. Trong tình yêu cũng cần sự hi sinh nhưng sẽ đẹp biết bao nếu biết đấu tranh và bảo vệ nó. Dù những khoảnh khắc ta cứ ngỡ sự tồn tại của ta chỉ là những giây phút hiếm muộn, thì hãy luôn có một khát khao và một niềm tin sống.

Một, hai ngày sức khỏe của mình dần ổn lại:

- Anh này, vậy còn người con gái kia?

- À,  anh còn nợ em một lời giải thích nhỉ?

- Em xin lỗi, nhưng không hiểu sao hôm ấy em lại vào xem nhật ký trò chuyện của anh, và vô tình đọc được …

- À. Đó là thằng bạn thân anh, nó hay trêu anh với một cô gái Việt Nam đang ở bên Nhật, nó biết cô ấy thích anh… nó trêu trọc ngày nào về nước thì cưới. Chẳng hiểu sao hôm ấy buồn miệng anh lại bảo là chờ cô ấy về nước rồi cưới luôn. Em không biết đàn ông con trai thường tầm phào thế nào đâu. Mà sao em lại thầm lặng chịu đựng như thế, lại còn bảo đi lấy chồng nữa… Em giỏi thật.
 

Hoa Tuyết





Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

NGÀY THỨ 537 KỂ TỪ LÚC "ANH NÓI LỜI YÊU EM"

(Entry Nhật ký đêm mưa)
 
 2h sáng! Anh giật mình tỉnh giấc.
 Tiếng mưa rào rào nghe thật đáng sợ làm sao. Dù đang ở trong nhà nhưng anh cũng cảm thấy ngoài kia chắc chắn mưa rơi rất nặng hạt. Mưa hắt vào từ phía cửa sổ làm khuôn mặt anh cũng lấm tấm vài giọt nữa. Thế rồi anh tỉnh dậy và chốt lại cửa kính. Đúng là mưa rất to, thò tay ra ngoài anh thấy tay mình ran rát. Thật là tội nghiệp cho những ai phải ra ngoài lúc nửa đêm như thế này. Bây giờ anh mới biết anh vẫn còn sung sướng hơn khối người, được trú trong một mái nhà ấm áp, không bị dột những lúc trời mưa gió; được tiếp tục nằm và tiếp tục ngủ… Hì…
 Thôi chết, anh đang viết nhật ký chứ đâu phải viết thư cho em. Đã lâu lắm rồi anh chẳng có liên lạc gì với em cả, một lần gặp mặt, một lần nhìn thấy, thậm chí chỉ là một dòng tin nhắn, một cú phone,… Quên mất, bốn hôm trước là vừa tròn 10 tháng anh gặp em lần cuối. Mới vậy mà đã gần một năm rồi nhỉ? Một năm qua không có em bên cạnh; không chuyện trò; không được em an ủi, động viên; không được chọc em vui, được em tâm sự,.. Vậy mà anh vẫn sống đây này. Lạ nhỉ? Anh cứ tưởng mất em là mất đi một khoảng trống, thiếu em là thiếu một chỗ dựa trong lòng!...
Thôi, không viết cho em nữa. 2 rưỡi rồi, đi ngủ đây! Mai dậy sớm còn đi học nữa.
 
 5h 15’ sáng! Tiếng chuông đồng hồ chết tiệt làm anh thức giấc.
 Sao thế này? Sao mặt mình lại ướt vậy nhỉ? Rõ ràng là đã đóng cửa sổ rồi mà? Làm sao mưa hắt được vào chứ? Đặt chuông 5h mà đồng hồ lại kêu vào 5h15 là sao nữa hả. Kỳ lạ quá chừng luôn!
 Trời vẫn mưa?
 Dậy nào, vươn vai, hít thở, 1-2-3, đánh răng, rửa mặt, không thèm ăn sáng, mặc quần áo rồi xách cặp phắn.
 
 Trời đất ơi! Gì nữa đây? Trời mưa to khủng khiếp. Cả đoạn đường đi ngập tới nửa ống chân. Lần đầu tiên con đường này ngập. Đến cả hôm mưa lịch sử nó cũng chẳng dâng cao đến một li. Vậy mà hôm nay lại lụt thế này. Đợi xe buýt thật khổ chưa từng thấy. Đợi mãi rồi cũng có xe, coi như mình thoát. Vừa bước lên xe, trời quang mây tạnh. Mình thật không thể kìm chế nổi, bật luôn câu: “Kiểu khỉ gì thế này?.
 Đứng trên xe, nhìn ra bên ngoài thấy trời tạnh hẳn nhưng được một lúc thì lại rả rích mưa. Cả trận mưa đêm qua làm cho Hà Nội phải chịu thêm một đợt lụt lần thứ 2, cũng khá là mang tầm lịch sử đấy, chỗ nào cũng chỉ thấy nước. Cổng rãnh, nước sông, nước mưa, đường phố giờ chỉ là một. Đến được trường thì thấy còn lạ hơn. Đường vào trường vốn trũng thấp như thế, mưa nhỏ còn ngập, vậy mà không như mọi lần, lần này đường khô cong. Lạ quá! Hơn nửa học sinh nghỉ, nhà trường chẳng có lý do gì để bắt học sinh ở lại. Hê, sướng quá, về thôi…
 
 Gửi em, người yêu dấu mà anh chẳng thể nào quên được
 Em ơi! Có thể em sẽ thắc mắc tại sao entry này lại kỳ lạ đến như vậy, vừa là nhật ký, vừa là lá thư gửi em. Để anh trả lời dùm nhé? Thật ra đây chính là lá thư anh gửi tới em một lần nữa, bởi anh không biết phải bắt đầu từ đâu cả. Anh biết là em sẽ chẳng bao giờ đọc nó đâu. Sự quan tâm nhỏ nhặt mà ngày trước em dành cho anh giờ cũng không còn nữa, em đâu để ý những gì mà anh vẫn luôn giữ trong lòng. Giá mà tình có thể theo gió mây thì tốt biết mấy.

 Những suy nghĩ này anh viết ra là từ lúc anh đang đứng trên xe buýt cơ. Lúc mà anh ngó ra ngoài cửa nhìn trời mưa tạnh, không hiểu sao, bất giác anh lại nhớ về em. Anh chưa quên lần cuối cùng mình gặp nhau là trên chiếc xe buýt này. Chiếc xe buýt đã giúp anh có được một khoảng thời gian thật hạnh phúc, một khoảnh khắc mà hai đứa mình gần nhau hơn bao giờ hết. Mặc dù có rất nhiều người xung quanh nhưng anh vẫn cảm thấy như chỉ có mỗi đôi ta vậy. Nếu có thể, anh ước được cùng em đi tới cuối con đường chứ không phải chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi. Anh đứng và để chừa ra một khoảng trống, không cho ai xen vào cả, đấy là chỗ mà người anh yêu thương đã đứng hôm cuối cùng gặp mặt. Nếu cho anh một điều ước, anh ước gì thời gian có thể quay trở lại, lúc em dời xa anh, bỏ anh lại trên chiếc xe buýt để đi xuống, chắc chắn anh sẽ không vẫy tay chào em, nhìn em cho tới khi em khuất hẳn. Anh sẽ không đứng ở đó mà lặng nhìn em lần cuối đâu. Bởi anh sẽ chạy theo em, nắm lấy tay em và bảo: “Cho anh thêm một chút thời gian ở bên em, một chút nữa thôi!. Anh không muốn cái gì gọi là lần cuối cùng như thế.
 Anh rất nhớ em, thật đó. Vì trong rất nhiều thứ kỳ lạ trên kia thì điều kỳ lạ lớn nhất mà anh đang giấu, đó là những giấc mơ.
 Thực ra, đêm qua anh đã có 2 giấc mơ giống hệt nhau. Chẳng hiểu sao nữa. Khi anh tỉnh giấc đóng cửa sổ chính là lúc anh vừa mơ thấy em. Anh thấy em trở về bên anh, ngồi bên anh vào khi anh cảm thấy cô đơn nhất. Và rồi sau đó là khoảng thời gian anh vui vẻ trở lại, em đã ở bên anh rồi. Anh hỏi: “Em đừng dời xa anh nữa được không?. Em trả lời: “Chẳng phải em đã về bên anh rồi đây sao?. Anh siết thật chặt bàn tay em vào lòng rồi bỗng dưng ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Tỉnh dậy thì đã thấy bóng em khuất xa dần. Anh hoảng hốt gọi tên rồi chạy theo em nhưng mọi thứ chỉ là vô nghĩa.





 Anh rất sợ những giấc mơ nếu như kết thúc của nó là những cuộc chia ly hay là những gì xa cách. Giấc mơ thứ hai sau khi anh viết một vài dòng thư đã đến. Anh mơ lại một giấc mơ y hệt như trước. Đúng là đồng hồ kêu vào lúc 5h, nhưng anh muốn xem anh có thể mơ điều gì hơn thế, một kết thúc có hậu hơn chăng? Anh đã tắt nó và lần cuối cùng anh mơ anh đuổi theo em đến một cánh đồng vắng. Bỗng dưng ở đâu một lá thư mang tên em gửi tới cho anh. Bên trong viết: “Em xin lỗi, nhưng em không thể yêu anh! Miễn cưỡng không có hạnh phúc đâu anh. Xin lỗi….



Và rồi anh tỉnh dậy và bắt đầu một ngày mới.  Anh đánh mình một cái thật đau để biết rằng đấy mới chính là thế giới thực. Chứ không như trong giấc mơ, dù anh cố gắng hét thật to, nhưng cuối cùng nó vẫn cứ chỉ là một giấc mơ.
 Anh nói dối, mất đi em, đối với anh là mất đi tất cả, cảm xúc, tâm hồn chẳng còn nữa. Đến lúc này anh mới biết có được một xúc cảm tốt thực là một điều không hề dễ dàng. Anh không nhớ em ư? Không phải vậy đâu. Nếu không thì anh đâu có viết cho em nhiều đến thế. Tình yêu của anh là một ngọn lửa nhỏ và dễ dàng bị dập tắt bởi mưa gió. Nếu có cơ hội, anh nguyện đốt cháy chính mình. Giờ em đang ở phương trời nào cơ chứ? Anh đã tự hứa với mình là sẽ soi sáng theo bước đường em đi, nhưng đến bây giờ, anh lại để mất dấu chân em. Tại sao mỗi lúc như thế này lại làm cho anh càng cảm thấy rằng anh đã yêu em? Anh chưa bao giờ nghĩ anh lại có thể yêu ai một cách sâu đậm đến thế. Có rất nhiều thứ anh đã hiểu, ông trời trêu ngươi người ta, bắt anh thật lòng yêu thương một người không có chút tình cảm nào đối với mình và anh cũng biết tại sao đêm qua khuôn mặt anh lại ướt đến vậy, chắc chắn đó sẽ không phải là mưa đâu.


Thiên Mã Bình An

Tình cảm của tớ vẫn chưa từng một lần thay đổi




Cửa kính hiên nhà vẫn đang dần thấm ướt rồi kìa. Từng hạt, từng hạt vẫn rơi. Hình như nó đang mờ dần thì phải? Ôi! Mưa! Tại sao đang lúc đêm tối yên lặng thế này lại mưa cơ chứ? Tớ ghét mưa, mưa cứ khiến người khác phải buồn. Mưa rơi, lệ rơi, có lẽ chúng chẳng khác nhau là mấy. Cửa kính mờ vì mưa, còn mắt tớ thì cũng từng nhòa vì lệ.
Đã hơn nửa năm rồi, nửa năm từ lần cuối tớ gặp ấy. Ông trời cứ thích trêu ngươi người ta. Nửa năm mới để tớ được nhìn thấy ánh mắt ấy một lần. Thành ra nhớ thì vẫn nhớ mà quên cũng chẳng đành. Tớ lại viết cho ấy. Có lẽ ấy sẽ trách: “Viết gì mà viết lắm thế?”. Nhưng thương ấy, nhớ ấy, tớ làm gì được đây? Ngồi buồn, chỉ biết viết thôi. Tớ không phải là thằng con trai có cá tính mạnh mẽ. Tớ thừa nhận… Tại tớ, tại tớ không chịu chấp nhận những gì đang xảy ra, dù nó là hiện thực.
Lúc chờ đợi thì ấy chẳng đến. Khi tưởng chừng như đã mãi mãi ra đi, chẳng bao giờ gặp lại thì ấy lại xuất hiện. Không lẽ trời đất cũng có lần thương xót tớ ư? Ngày tớ gặp lại ấy. Trước đó tớ chẳng có linh cảm nào khác biệt, vẫn cứ buồn như mọi ngày bình thường khác. Thế rồi tớ thấy ấy, thấy bóng dáng thân quen, gương mặt xưa đã từng làm tớ nhung nhớ thật nhiều. Lúc đầu, tớ đã rất vui. Nhưng niềm vui ấy đã nhanh chóng bị chôn vùi. Tớ chẳng nói gì cả, không như những lần trước. Ai biết đâu người đầu tiên lên tiếng lại là ấy. Ấy hỏi, nhưng tớ cũng chẳng biết phải nói sao nữa, chỉ biết khẽ “Ừ” cho qua chuyện. Tớ quay mặt đi. Tớ nghĩ có như vậy mới giúp tớ không nhớ về vết đau cũ, về quá khứ, về người con gái đã từng làm tớ tan nát con tim, tới giờ vẫn chưa thể phai mờ. Thật ra thì tớ đang cố chốn tránh, không dám đối diện với sự thật là ấy đang ở đây, ở một không gian rất gần. Gặp ấy, tớ nên buồn hay nên vui?
Cứ ngỡ hôm nay sẽ trôi qua như thế này. Để rồi tớ sẽ phải tiếc nuối, tự tránh mình đã đánh rơi khoảnh khắc đẹp nhất, đánh mất cơ hội được gần ấy hơn bất cứ lúc nào. Vậy mà tớ đã không như thế. Chẳng hiểu tại sao đôi chân tớ đã bước, bước lại gần người mà tớ đã từng ngóng trông, đợi chờ.
“Mọi thứ vẫn ổn chứ?”, vẫn là câu mở đầu mà tớ dùng trong giao tiếp. Cũng phải, vì tớ có còn biết nói gì nữa đâu. Tớ thực sự chưa từng nghĩ rằng tớ sẽ có lần được gần ấy đến thế. Tim tớ đã nhói đau, không hiểu do hình ảnh ấy vẫn còn nguyên vẹn, vẫn vô tư ngày nào hay do những kí ức về ấy cứ liên tiếp hiện lên trong tâm trí tớ. Thế rồi chúng mình cũng đã trò chuyện, thật vui. Tớ đã cố không nhắc lại chuyện cũ. Bởi tớ muốn cho ấy thấy rằng dù không được ấy yêu, nhưng tớ vẫn luôn coi ấy là bạn, tình bạn của chúng mình sẽ vẫn được tiếp diễn, cho ấy thấy một điều là tớ vẫn rất cao thượng. Ấy biết không? Tớ lừa ấy đấy! Tại tớ vẫn còn yêu ấy. Vậy mà có muốn trốn tránh cũng chẳng được, ấy chợt nhắc tới bạn gái. Điều đó làm tớ cảm thấy chạnh lòng. Tớ biết ấy chỉ vô tình thôi. Nhưng nó lại lỡ đâm nhầm tim tớ rồi. Ấy kể ấy mới chia tay bạn trai. Lại một lần nữa, tớ nên buồn hay nên vui? Tại chính ngày trước, ấy bảo tớ đã không còn cơ hội nữa rồi. Ấy sẽ chẳng yêu ai. Vậy mà…
Cũng đã đến lúc ấy phải đi. Tớ lặng ngóng trông theo bước ấy tới khi khuất hẳn. Ấy đi rồi! Chắc là nửa năm sau tớ sẽ gặp lại ấy thôi. Tớ thừa nhận, tớ đã trốn tránh, đã không dám đối diện với sự thật, rằng “Tình cảm mà Tớ dành cho Ấy vẫn chưa từng một lần thay đổi.”
Ký bút
THIÊN MÃ BÌNH AN