Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

NGÀY THỨ 537 KỂ TỪ LÚC "ANH NÓI LỜI YÊU EM"

(Entry Nhật ký đêm mưa)
 
 2h sáng! Anh giật mình tỉnh giấc.
 Tiếng mưa rào rào nghe thật đáng sợ làm sao. Dù đang ở trong nhà nhưng anh cũng cảm thấy ngoài kia chắc chắn mưa rơi rất nặng hạt. Mưa hắt vào từ phía cửa sổ làm khuôn mặt anh cũng lấm tấm vài giọt nữa. Thế rồi anh tỉnh dậy và chốt lại cửa kính. Đúng là mưa rất to, thò tay ra ngoài anh thấy tay mình ran rát. Thật là tội nghiệp cho những ai phải ra ngoài lúc nửa đêm như thế này. Bây giờ anh mới biết anh vẫn còn sung sướng hơn khối người, được trú trong một mái nhà ấm áp, không bị dột những lúc trời mưa gió; được tiếp tục nằm và tiếp tục ngủ… Hì…
 Thôi chết, anh đang viết nhật ký chứ đâu phải viết thư cho em. Đã lâu lắm rồi anh chẳng có liên lạc gì với em cả, một lần gặp mặt, một lần nhìn thấy, thậm chí chỉ là một dòng tin nhắn, một cú phone,… Quên mất, bốn hôm trước là vừa tròn 10 tháng anh gặp em lần cuối. Mới vậy mà đã gần một năm rồi nhỉ? Một năm qua không có em bên cạnh; không chuyện trò; không được em an ủi, động viên; không được chọc em vui, được em tâm sự,.. Vậy mà anh vẫn sống đây này. Lạ nhỉ? Anh cứ tưởng mất em là mất đi một khoảng trống, thiếu em là thiếu một chỗ dựa trong lòng!...
Thôi, không viết cho em nữa. 2 rưỡi rồi, đi ngủ đây! Mai dậy sớm còn đi học nữa.
 
 5h 15’ sáng! Tiếng chuông đồng hồ chết tiệt làm anh thức giấc.
 Sao thế này? Sao mặt mình lại ướt vậy nhỉ? Rõ ràng là đã đóng cửa sổ rồi mà? Làm sao mưa hắt được vào chứ? Đặt chuông 5h mà đồng hồ lại kêu vào 5h15 là sao nữa hả. Kỳ lạ quá chừng luôn!
 Trời vẫn mưa?
 Dậy nào, vươn vai, hít thở, 1-2-3, đánh răng, rửa mặt, không thèm ăn sáng, mặc quần áo rồi xách cặp phắn.
 
 Trời đất ơi! Gì nữa đây? Trời mưa to khủng khiếp. Cả đoạn đường đi ngập tới nửa ống chân. Lần đầu tiên con đường này ngập. Đến cả hôm mưa lịch sử nó cũng chẳng dâng cao đến một li. Vậy mà hôm nay lại lụt thế này. Đợi xe buýt thật khổ chưa từng thấy. Đợi mãi rồi cũng có xe, coi như mình thoát. Vừa bước lên xe, trời quang mây tạnh. Mình thật không thể kìm chế nổi, bật luôn câu: “Kiểu khỉ gì thế này?.
 Đứng trên xe, nhìn ra bên ngoài thấy trời tạnh hẳn nhưng được một lúc thì lại rả rích mưa. Cả trận mưa đêm qua làm cho Hà Nội phải chịu thêm một đợt lụt lần thứ 2, cũng khá là mang tầm lịch sử đấy, chỗ nào cũng chỉ thấy nước. Cổng rãnh, nước sông, nước mưa, đường phố giờ chỉ là một. Đến được trường thì thấy còn lạ hơn. Đường vào trường vốn trũng thấp như thế, mưa nhỏ còn ngập, vậy mà không như mọi lần, lần này đường khô cong. Lạ quá! Hơn nửa học sinh nghỉ, nhà trường chẳng có lý do gì để bắt học sinh ở lại. Hê, sướng quá, về thôi…
 
 Gửi em, người yêu dấu mà anh chẳng thể nào quên được
 Em ơi! Có thể em sẽ thắc mắc tại sao entry này lại kỳ lạ đến như vậy, vừa là nhật ký, vừa là lá thư gửi em. Để anh trả lời dùm nhé? Thật ra đây chính là lá thư anh gửi tới em một lần nữa, bởi anh không biết phải bắt đầu từ đâu cả. Anh biết là em sẽ chẳng bao giờ đọc nó đâu. Sự quan tâm nhỏ nhặt mà ngày trước em dành cho anh giờ cũng không còn nữa, em đâu để ý những gì mà anh vẫn luôn giữ trong lòng. Giá mà tình có thể theo gió mây thì tốt biết mấy.

 Những suy nghĩ này anh viết ra là từ lúc anh đang đứng trên xe buýt cơ. Lúc mà anh ngó ra ngoài cửa nhìn trời mưa tạnh, không hiểu sao, bất giác anh lại nhớ về em. Anh chưa quên lần cuối cùng mình gặp nhau là trên chiếc xe buýt này. Chiếc xe buýt đã giúp anh có được một khoảng thời gian thật hạnh phúc, một khoảnh khắc mà hai đứa mình gần nhau hơn bao giờ hết. Mặc dù có rất nhiều người xung quanh nhưng anh vẫn cảm thấy như chỉ có mỗi đôi ta vậy. Nếu có thể, anh ước được cùng em đi tới cuối con đường chứ không phải chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi. Anh đứng và để chừa ra một khoảng trống, không cho ai xen vào cả, đấy là chỗ mà người anh yêu thương đã đứng hôm cuối cùng gặp mặt. Nếu cho anh một điều ước, anh ước gì thời gian có thể quay trở lại, lúc em dời xa anh, bỏ anh lại trên chiếc xe buýt để đi xuống, chắc chắn anh sẽ không vẫy tay chào em, nhìn em cho tới khi em khuất hẳn. Anh sẽ không đứng ở đó mà lặng nhìn em lần cuối đâu. Bởi anh sẽ chạy theo em, nắm lấy tay em và bảo: “Cho anh thêm một chút thời gian ở bên em, một chút nữa thôi!. Anh không muốn cái gì gọi là lần cuối cùng như thế.
 Anh rất nhớ em, thật đó. Vì trong rất nhiều thứ kỳ lạ trên kia thì điều kỳ lạ lớn nhất mà anh đang giấu, đó là những giấc mơ.
 Thực ra, đêm qua anh đã có 2 giấc mơ giống hệt nhau. Chẳng hiểu sao nữa. Khi anh tỉnh giấc đóng cửa sổ chính là lúc anh vừa mơ thấy em. Anh thấy em trở về bên anh, ngồi bên anh vào khi anh cảm thấy cô đơn nhất. Và rồi sau đó là khoảng thời gian anh vui vẻ trở lại, em đã ở bên anh rồi. Anh hỏi: “Em đừng dời xa anh nữa được không?. Em trả lời: “Chẳng phải em đã về bên anh rồi đây sao?. Anh siết thật chặt bàn tay em vào lòng rồi bỗng dưng ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Tỉnh dậy thì đã thấy bóng em khuất xa dần. Anh hoảng hốt gọi tên rồi chạy theo em nhưng mọi thứ chỉ là vô nghĩa.





 Anh rất sợ những giấc mơ nếu như kết thúc của nó là những cuộc chia ly hay là những gì xa cách. Giấc mơ thứ hai sau khi anh viết một vài dòng thư đã đến. Anh mơ lại một giấc mơ y hệt như trước. Đúng là đồng hồ kêu vào lúc 5h, nhưng anh muốn xem anh có thể mơ điều gì hơn thế, một kết thúc có hậu hơn chăng? Anh đã tắt nó và lần cuối cùng anh mơ anh đuổi theo em đến một cánh đồng vắng. Bỗng dưng ở đâu một lá thư mang tên em gửi tới cho anh. Bên trong viết: “Em xin lỗi, nhưng em không thể yêu anh! Miễn cưỡng không có hạnh phúc đâu anh. Xin lỗi….



Và rồi anh tỉnh dậy và bắt đầu một ngày mới.  Anh đánh mình một cái thật đau để biết rằng đấy mới chính là thế giới thực. Chứ không như trong giấc mơ, dù anh cố gắng hét thật to, nhưng cuối cùng nó vẫn cứ chỉ là một giấc mơ.
 Anh nói dối, mất đi em, đối với anh là mất đi tất cả, cảm xúc, tâm hồn chẳng còn nữa. Đến lúc này anh mới biết có được một xúc cảm tốt thực là một điều không hề dễ dàng. Anh không nhớ em ư? Không phải vậy đâu. Nếu không thì anh đâu có viết cho em nhiều đến thế. Tình yêu của anh là một ngọn lửa nhỏ và dễ dàng bị dập tắt bởi mưa gió. Nếu có cơ hội, anh nguyện đốt cháy chính mình. Giờ em đang ở phương trời nào cơ chứ? Anh đã tự hứa với mình là sẽ soi sáng theo bước đường em đi, nhưng đến bây giờ, anh lại để mất dấu chân em. Tại sao mỗi lúc như thế này lại làm cho anh càng cảm thấy rằng anh đã yêu em? Anh chưa bao giờ nghĩ anh lại có thể yêu ai một cách sâu đậm đến thế. Có rất nhiều thứ anh đã hiểu, ông trời trêu ngươi người ta, bắt anh thật lòng yêu thương một người không có chút tình cảm nào đối với mình và anh cũng biết tại sao đêm qua khuôn mặt anh lại ướt đến vậy, chắc chắn đó sẽ không phải là mưa đâu.


Thiên Mã Bình An

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét